Nhưng thật ra đó cũng không phải là một bài diễn văn.Cha kể cho tôi nghe về những binh sĩ liên bang thời nội chiến với Joe DiMaggio, về tang lễ của Lou Gehrig năm 1941.Câu chuyện cười đến một cách tự nhiên và bất ngờ mới đem lại nhiều hứng thú.Nhưng dù sao đi nữa thì tình huống này cũng thật buồn cười.Việc tương tự xảy ra khi Ross Perot quá bộ đến chương trình của tôi vào ngày 20/02/1992.Đối với tôi và các khán giả của chương trình, Robert thật sự đã ghi điểm.Ngôn ngữ của đôi mắt quan trọng.Bạn biết không, tôi đã tự nghiệm ra điều này: Tôi chẳng bao giờ học được cái gì khi tôi đang nói.Danny Kaye đã hát một trong những ca khúc nổi tiếng nhất của anh cho người mẹ ấy nghe.Có thể họ không giỏi hùng biện trước đám đông, hay không giỏi diễn thuyết trong một vài trường hợp, nhưng họ cũng có một trình độ ăn nói nhất định thì mới có thể đạt được một vị trí đáng kể.