Trọng tâm lại chuyển sang câu hỏi: Mình viết có hay không?Chính em đã từng bảo như vậy còn gì.Chẳng gì thì thời trẻ bác đã từng hỏi cung bao tội phạm, thuần phục bao kẻ du đãng, tiếng thơm còn phảng phất đến giờ.Trình báo sao đây? Trước tiên là với bác trông xe.Nhưng thơ đâu có phải là một khối trọn vẹn thơ ngây.Chúng như một cái thớt để họ xả nỗi hận con cá.Hơn nữa, mọi người sau nhiều năm cũng dần quen với tiếng ngáy đều đều không lấy gì làm dễ chịu của nó.Nhưng… phải sau khi tôi dẹp hết, giết hết kẻ ác đã, để qui về một mối.Mà cái đồng hồ ấy xoay, lắc lư trong đời sống.Vậy nên đồng chí ấy sẽ cười mà nói thế này: Tôi chưa nghe danh đồng chí bao giờ.