À, nãy giờ quên chưa xin lỗi anh bạn vô danh bên trái.Cái cuối có phần họ nói đúng.Đến nhanh nữa lên, để con người đỡ khổ.Trong quá trình viết, có lúc tôi cũng bước theo gót nghệ thuật.Không hẳn là chúng ta thích nói dối, cũng không chắc là thích đùa.Tôi thấy thế là tốt.Nhưng trong đời sống thì tôi dễ phức tạp hoá vấn đề.Nó mở cửa sổ, thò tay ra ngoài và không hiểu bằng cách nào lấy một xập giấy vào.Tôi không lường được đến ở nhà bác nghĩa là tôi lại phải làm lại từ đầu, lại phải mất thời gian để họ (cũng như bố mẹ tôi ở những thời điểm ban đầu) tin là tôi đau không xoàng cũng như biết tôi là một tài năng.Cựa mình là bác ở giường bên cũng tỉnh.
