Con uống thuốc đi… Tôi vẫn dán mắt vào trang sách vô nghĩa trước mặt.Họ quên rằng cần có thương gia, cần có nông dân, cần có người bán hàng rong… và cần có cả nhà thơ.Vì tôi không hư hỏng, chẳng đòi hỏi gì, được vài người công nhận là tài năng, bạn bè bố mẹ cũng quí, mỗi tội không chịu học hành.Thế rồi, cuộc sống trở nên sôi động hơn mọi ngày.Trước thì tháng gặp một hai lần.Cũng như từng không thích nhiều sự không nhất quán của mình.Và minh chứng cho điều đó là đến thời đại công nghệ cao này, còn quá nhiều con người không được hưởng một tẹo teo giáo dục tử tế nào.Họ bắt đầu dùng đến quyền của tuổi tác và địa vị.Dưới tay bác, mọi việc đều được giải quyết đâu vào đấy.Họ bắt đầu dùng đến quyền của tuổi tác và địa vị.