Tôi gào suốt con đường cái câu trong bài Unforgiven II của Metallica mà thằng bạn dạy cho.Bạn lại tự hỏi mình trên con đường sao bạn không thấy lo lắng hay ăn năn trước cái tin ấy, bạn chỉ nghĩ đến cái có thể xảy ra với mình.Mất mất người kể chuyện.Cảm giác sợ hãi, đau đớn hay tuyệt vọng tột cùng cũng là một khoái cảm.Có tiếng bác gái ở giường bên trở mình, có lẽ vì bị đánh thức.Như một khẩu hiệu của tâm thức.Chim vẫn hót, một số có lẽ ngủ trưa.Hư vô và dục vọng, em giết một cái thì cái còn lại sẽ tự tử theo.Đọc cũng không thấy thích một sêri truyện toàn về tôi thế này.Mà không, lúc ấy, có lẽ im lặng là hạnh phúc.