Biết đâu, mất một cái xe, có thêm một người anh em, một người đồng chí.Nằm lên nó, xích hai chân vào một cái đai như chiếc gông rồi bấm điều khiển nâng mặt phẳng mình nằm dốc dần cho tới lúc tạo góc 90 độ so với mặt sàn.Trú ngụ trong ấy là đàn cò.Đêm trước hôm cưới chị cả, chừng chục thanh niên quen thân, họ hàng và người chưa quen ngồi quây quần lại với nhau.Tôi muốn gặp ông cụ.Đó cũng là một công việc, thậm chí, nhàn nhã.Tôi là người anh, tôi phải nói gì với nó đây? Tôi hiểu sự ích kỷ và lười biếng việc nhà của nó.Tất nhiên, tôi sẽ chẳng bao giờ đặt chân lên hòn đảo của ông để làm phiền đâu.Mặc dù đó chỉ là một phần nội dung của những gì tôi viết.Đó đúng là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn.
