Tôi không tự hỏi giờ này ở nhà bác mọi người không thấy tôi về sẽ làm gì.Tẹo rồi biết trình báo thế nào đây?Trông anh cũng sáng sủa đấy chứ!Chẳng ai thua thiệt cả.Bạn lại tự hỏi mình trên con đường sao bạn không thấy lo lắng hay ăn năn trước cái tin ấy, bạn chỉ nghĩ đến cái có thể xảy ra với mình.Đã bảo chả thích viết đâu.Nếu họ xoay một trăm tám mươi độ, nghĩ về bạn như vậy, bạn sẽ yên lòng hơn với việc mình đang làm.Và bỗng khao khát nó sáng lên nhiều nữa.Họ bảo: Cháu nói thế là nói xằng.Mẹ không giúp được tôi đâu.