Tôi không biết người ta có thể vâng phục đau khổ ra sao.Trước hết, bạn ngưng phán xét chính mình; sau đó bạn ngưng phán xét người mình yêu.Vì vậy, hãy tập trung mọi chú ý vào điều bạn đang cảm nhận, và đừng để cho tâm trí đặt tên cho nó.Tri kiến sống động, tuy cổ xưa nhưng bao giờ cũng tân kỳ, lúc ấy sẽ được kích hoạt và phóng thích từ bên trong mỗi tế bào cơ thể bạn.Trong trường hợp đầu, nó thị hiện dưới dạng sự bất an và thường xuyên cảm thấy mình không xứng đáng hay chưa đủ tốt.Hãy thu hẹp sự sống của bạn vào khoảnh khắc hiện tại.Nhưng nó không thể đến trong tương lai.Nó hòa nhập vào khối đau khổ từ quá khứ vốn đã sẵn có ở đó, rồi cùng nhau lưu trú trong tâm trí và thân xác bạn.Phải chăng đó là vâng phục? nếu phải, thì tôi không ưa chút nào.Đây vừa là mục đích vừa là sự hoàn tất cuộc du hành nội tại của bạn, cuộc du hành vào bản thân bạn.