Nói chuyện làm ăn, chửi bậy, nguyền rủa nhoay nhoáy cả rồi.Thưa các chú, đó không phải chuyện tôi bận tâm.Với họ, viết không có tị ti nào là học.Vì bạn có là thiên tài (thơ) hay không, với họ, không quan trọng.Lúc này chỉ có bạn là người viết và bạn là độc giả.Bao nhiều năm ở thành thị rồi mà quanh năm vẫn chiếc quần lụa đen và áo bà ba.Có lần bạn tự hỏi phải chăng đó là hạn chế của mọi kẻ cô đơn.Cái đó không làm tôi khinh bỉ, cũng chả xấu hổ khi người trên đường ngoái lại nhìn.Cô gái bảo: Vô duyên.Vì người tranh luận luôn lái vấn đề trệch khỏi lôgic của nó.
