Và cũng từ đấy, anh ý thức được mình phải trân trọng và có trách nhiệm hơn với ngòi bút của mình.Vì gia đình? Có, tất nhiên là có.Hoặc chúng sẽ nổ tung khi dại dột nhảy vào cái tiềm thức như một đống rác dữ kiện khổng lồ.Không rõ là sự thờ ơ của kẻ thấu suốt; hay lòng đố kị ngầm ngầm không tự nhận thức được của con ngài không đủ sức thoát ra khỏi kén trước đàn bướm tung tăng.Người ta, người ta lấy đấy chứ.Đến giờ phút này còn chưa nổ mới dám tin mình là thiên tài chứ.Chỉ còn lớp tro mỏng bên ngoài.Uống là cháu nôn ra đấy ạ.Và tôi phải đành lòng tiêu diệt.Thi thoảng vẫn bình luận vài câu.