Rồi lại sợ hãi, ân hận, hối lộ nó đừng mách.Tôi khóc vì tôi cũng chẳng ham gì danh hiệu đàn ông chân chính.Lần khác, chúng tôi lại vào nhà ông bà ngoại tôi ở Hà Đông.Làm một chuyến du ngoạn Đà Lạt đi.Cái ủng đó mới dẫm lên mặt chân đế vuông vuông ghép bởi ba miếng nhựa.Theo thời gian, họ tìm thấy những giá trị của nó dù không phải tất cả.Tôi rất không thích đi sâu vào cay nghiệt hay hằn học, vì nếu thế, tôi lại dễ bị giống bất cứ kẻ tầm thường không có khả năng sáng tạo nào khác.Tôi bảo: Vì biết mày về phe anh anh mới làm thế, không thì đố ai biết.Họ muốn và ép tôi sống theo cách của họ.Nói vậy mong anh đừng giận vì tôi vô hình hoá anh.