Hôm nay là thứ 2, chị út đã đỡ khá nhiều, bác trông vẫn khỏe dù mấy đêm đều ở lại viện trông chị, sáng lại về bán hàng.Ông bà thì đã có người giúp việc và con cháu khác nữa.Chuyện này chả cần thanh minh làm gì.Tôi biết nó khờ nhưng không ngờ nó khờ như vầy: Lớp 11 rồi mà một hôm qua đường thấy hai con chó làm chuyện trăng gió nó reo: Ê, hai con chó chụm đuôi vào nhau làm gì kìa (y hệt cái hớn hở của một cô bạn cùng lớp đại học với tôi trong một lần thấy cảnh tương tự).Bạn lại chán ghét cái sự ngồi.Chỉ có một cách để giữ danh dự là làm cho chúng chùn bước.Đã có kinh nghiệm, bạn nhắm mắt lại, nằm im, tích tụ lực để vùng dậy.Tôi không đòi hỏi gì cả, tôi để tất cả tự do.Phải vượt qua các giới hạn chứ! Ờ, vượt, nhưng dồn sức cho cái này thì làm sao vượt được cái kia.Nhưng lại thấy buồn nôn.