Con đi đâu? Tôi: Cháu đi mua sách.Tôi phải đòi một cuộc sống tiến bộ hơn.Mọi người đang chờ cơm tôi ở nhà.Phải ăn để bác không hỏi: Sao thế? Và còn để lấy sức viết.Chúng cố víu vào những kẽ ngón tay.Người bảo đời là một bát sơri.Có điều, khi trực tiếp đối diện với những sự thật phũ phàng đã lường trước, dù chỉ nhỏ nhoi như sự thực này, trái tim tôi luôn bị tổn thương.Chắc là có những đôi mắt du lịch nhìn ra xa xăm.Chụp xong lên chiếu đánh chén ngắm ngó người ngợm phố phường.Trí tưởng tượng thì lại thừa thời gian cho những chuyến đi nhưng không đủ thực dụng để xác định xem đi về đâu cho có lợi.
