Tôi cho mời từng người vô phòng tôi sau khi suy nghĩ kỹ về công việc họ đã giúp tôi trong cả mùa đông, tôi nói với họ như vầy:Nay thì nó sẽ kéo dài ra không biết đến bao giờ.Như một cô nọ, hết hy vọng kiếm chồng được, đương khỏe mạnh, hóa ra tật nguyền, nằm hoài ở giường, bắt mẹ già săn sóc trong mười năm, lên thang xuống thang để hầu hạ cơm nước.Gió khoe gió mạnh, mặt trời khoe mặt trời mạnh.Như vậy lợi hơn nhiều".Cha mẹ cậu nghèo lắm.000 đồng thì nên lắm.Như vậy, tôi xét theo quan điểm bà ta và xin lỗi bà thì bà ta cũng xét theo quan điểm của tôi và xin lỗi tôi liền."Ông trả công tôi; vậy tự nhiên tôi phải làm vừa ý ông.Lincoln không cần một người khuyên bảo, ông chỉ muốn có một bạn thân nghe ông nói và hiểu ông để ông trút tâm sự của ông thôi.
