Xin lỗi nhé, buồn ơi.Kẻo mọi người lại trách đi công tác mà không mang gì về.Tôi từng (và vẫn luôn) phân vân, mặc cảm trong cảm giác lợi dụng nghệ thuật.Về sau, đi đá bóng, tôi gọi nó chỉ một câu, nó tự động dậy ngay.Mẹ là người đầu tiên đem đến những cung bậc xúc cảm hay, dở.Thảo nào mà người ta khát hiện sinh.Bạn lại chán ghét cái sự ngồi.Tôi viết chữ BÀI LÀM theo ông ta dạy.Bạn tự hỏi không biết đến bao giờ hay không bao giờ bác (cũng như những người đặt gánh nặng gia đình lớn lao lên mình và giải quyết một cách dứt khoát, thậm chí, tả khuynh và độc đoán) cảm nhận được dòng suy nghĩ ấy.Nhưng bạn muốn về ngay.
