Phản ứng đó rất tự nhiên, không có chi kiểm sát được".Chỉ có cách đó là diệu nhất.Và tôi làm đúng như vậy.Ông Lin Yutang (Lâm Ngữ Đường) trong một cuốn sách được rất nhiều người đọc: "Sự quan trọng của cuộc sống" [9], cũng nghĩ như vậy.Mấy năm trước, giá có đọc một nhan đề như vậy, tôi cũng nghĩ y như bạn.Mặc dù vậy tôi cũng lo rằng nếu tụi Lùn tìm ra thì tôi sẽ khốn đốn với chúng chớ chẳng chi.Nửa đêm ông thường tỉnh giấc, nhìn bóng trong gương rồi lấy bút, sợn tự vẽ mặt ông.Mới đầu bán được ít lắm, ông đã sợ mất chỗ làm.Nhờ có nó tôi sẽ tránh được hai nạn này là: hấp tấp và do dự.Vậy nên nói như vầy: "Thử nghĩ xem, chị Sue đã mất bao công để đan cái khăn này mừng chúng ta! Thiệt tốt bụng quá! Phải viết thơ cảm ơn chị ngay mới được".
