Anh nói: "Chẳng còn sống bao lâu nữa thì tận hưởng thú đời đi.Nhưng bạn có mảy may quan tâm về sự ông bà có lỗi không? Không.Kinh nghiệm đó dạy tôi một bài học mà không bao giờ tôi quên.Tôi biết nếu không làm gì thì sẽ điên mất.Rồi oán trời, trách bạn, vò tai kêu đời bất công, thương thân tủi phận.Cũng có thể những tinh tú đó tự nhiên mà sinh, có thể chúng vẫn có từ hồi có thời gian và không gian vậy.Tôi đã trở lại Tôn giáo.Bài học ấy khó thiệt.Khi tôi hỏi ông còn coi nạn kia là một tai hại lớn không ông lập tức đáp không và còn cho đó là một diễm phúc nữa.Có phải tại một vài bắp thịt không quen vận động mà mệt chăng? Vô lý.