Tôi không thuyết phục được họ rằng càng để tôi quyết định đời mình, họ càng hạnh phúc.Hoàn toàn không ngái ngủ.Người lớn thật buồn cười khi dạy con phải có hiếu, nhìn xem người ta khổ thế kia mà vẫn hiếu học.Nhưng ông anh cứ hỏi nhiệt độ phòng bao nhiêu, làm bằng gỗ gì.Và các cửa sổ đều nhìn ra cánh đồng.Tôi có thể (nhưng không thích) viết một đoạn luận tội thế hệ trước mình.Bác cũng bị đau chân.Thậm chí, có thể xuất hiện chút tò mò và hơi háo hức là khác.Nếu không muốn hơi tí bị nhắc: Bỏ truyện đi, ngồi vào bàn học đi con.Dẫu không phải không có lúc buồn.
