Arthus Godfrey đã đồng ý với tôi về điều này.Ngôn ngữ của đôi mắt quan trọng.Có thể bạn đã biết chuyện này rồi, nhưng tôi vẫn sẽ kể.Thứ nhất, người nghe khổ sở vì không hiểu nổi.Trên bàn chúng tôi chẳng có một bông hoa nào, phía sau cũng không có những bức tranh khổng lồ nào về quang cảnh New York hay Washington làm phông cả.Thứ hai, bạn sẽ bị mang tiếng xấu là người hay khoe mớ kiến thức vĩ mô, hoặc là người không đủ trình độ để diễn giải rõ ràng cụ thể! Liệu sau đó còn ai muốn nói chuyện với bạn?Sau đó chúng tôi lấp vào chương trình với những cuộc điện thoại từ các thính giả.Sinatra nói, Không, dĩ nhiên là không rồi.Nhưng rồi tôi tự biện hộ cho mình rằng ít ra cũng đã nói chuyện khôi hài giúp vui cho họ (có điều chả thấy ai cười).Chúng ta hãy thử tìm hiểu hai câu chuyện thú vị dưới đây của họ: