Không háo hức khi bước vào và không nuối tiếc khi bước ra.Không rõ là bực ai, cái gì nhưng quả bây giờ, khi xong một giai đoạn gột rửa nữa (hơi muộn?), chừng nào còn có ý định viết tiếp, tôi nôn nao muốn khạc nhổ một con người cũ to nhất trong vô số con người trong mình ra.Không phải điệu cười chua chát.Thế thì nên trở thành một chú chó ngao nữa của tôi.Mới gặp một vài lần thì biết qué gì.Chả có gì để nhớ ngoài vài khuôn mặt thân quen và những kỷ niệm chung.Tuổi già đang đến, mẹ cần tình yêu thương của những đứa con.Viết thế đủ chưa nhỉ.Nhưng tiếng gọi của họ át tiếng trả lời của nó.Thôi, bác đừng xuống.
