Lúc đó bạn sẽ không còn là một thực thể nhỏ bé với một quá khứ nặng nề, kinh nghiệm và diễn dịch đời sống qua một tấm màn giới hạn của khái niệm, với một quá khứ đầy thương tích.Bnạ rất cần đến thiên nhiên, ngược lại, thiên nhiên cũng rất cần bạn.Khi bạn nói: “Tôi muốn hiểu thêm về mình”.Nhưng đối với bạn thì đó thực là một sự giải thoát (24).Nhưng thực ra, chủ nghĩa giáo điều chỉ là những ngục tù của khái niệm.Đang thở ra thì bạn biết là mình đang thở ra.Mỗi tế bào đều đang sống trong hiện hữu, trong trạng thái bạn không cần phải suy tư.Nếu không có khả năng nhận biết đó, sẽ không có khái niệm, không có ý tưởng, không có thế giới.Họ đã buông bỏ hết, do đó con người, “cái Tôi” được tạo dựng nên bởi trí năng, đã không còn nữa.Đây không phải là một cái gì dính líu cho riêng bạn đâu.