Bác ạ, chú cảnh sát lúc thả xe cháu có nói: Nhà toàn công an mà lại chậm chạp thế.Có một chị vào hỏi mua giấy gì gì đó, không nghe rõ, hỏi lại, à, giấy vệ sinh.Như thế sẽ chỉ làm khổ nhau.Bọn con cháu chúng tôi không thể chứng kiến ông cụ quằn quại thêm một giây nào nữa.Và khuôn mặt dường không cảm xúc.Nghĩ có vẻ khúc chiết.Sao đến giờ mà sau mỗi chiến thắng vẫn kèm theo bao thương vong.Tôi thì cất lại trong đầu.À, trước khi kể tiếp chuyện hôm qua thì tôi đốt.Họ cũng đủ tự trọng để tự lực cánh sinh.