Sid phóng ngựa về đến lâu đài vào sáng ngày hôm sau.Nhưng khách hàng có biết gì về các loại tốt hay xấu đâu.May mắn phải do chính người đó tạo ra.- Cái gì? - Nott la lên, không tin nổi những gì mình vừa nghe thấy.Nước chỉ có đổ xuống hay chảy vào ta mà thôi.Và Nott không thể nào chịu đựng nổi cảm giác đó.Chỉ mấy mét đất trong cái khu rừng rộng lớn này thì cũng giống như một cơ hội trong hàng tỉ cơ hội khác.Khi ấy, Max - một người nổi tiếng được hầu hết mọi người trong vùng biết đến như một biểu tượng thành đạt trong kinh doanh và cuộc sống - đang ngồi trên chiếc băng ghế dài, vô tư ngắm nhìn dòng người tản bộ quanh những lối đi rợp bóng mát trong công viên.- Khoan đã, khoan dã - Nott chen ngang - Ta không quan tâm đến những vấn đề của ngươi.- Sid vẫn tiếp tục hào hứng chỉ cho Nott thấy những gì anh đã làm được - Đây là toàn bộ đá thừa và những nhánh cây mà tôi chặt bỏ trong vòng có hai ngày, bởi vì chác anh cũng biết là.
