Cái đêm trước hôm thi, tôi về không ngủ được.Bạn lại chán ghét cái sự ngồi.Và tin vào cái chúng ta thích tin, chả cần biết nó là sự thật hay không.Đôi lúc, nói chuyện, mọi người bảo cái đồng hồ kêu khiếp lên được, cứ lúc lúc lại giật mình vỡ giấc.Thế là mẹ lại hỏi: Mẹ xin hai bác cho con về nhà hai tuần nhé.Bên trái nó, cái bàn, nghĩa là bên phải bạn, có một chồng sách chừng 5 quyển được photocopy và đóng lại nên khá dài.Mọi nỗ lực nhồi nhét chỉ đem lại bi kịch.Cô nàng y tá nở một nụ cười đĩ thõa với gã tiền đầy sức mạnh và cơ bắp.Viết ra là đem chúng đi triệt sản bớt.Để có được một dòng suy nghĩ dù chỉ rất đơn giản, rất dễ dàng của tôi.
