Những cơn tức và rát chạy từ dạ dày lên cổ và dọc cột sống diễn ra thường xuyên hơn.Bạn như hiểu rất rõ mấy dòng chữ ấy.Vậy mà tôi đang viết.Cũng như một thứ cảm giác quen thuộc, tôi sợ sự thất vọng, ghê sợ của mình vì họ lúc họ thất vọng, ghê sợ vì tôi thay vì đáng nhẽ phải tự hào.Lại còn phải năn nỉ nó bằng sự kiên trì của mình…Nếu tôi còn đến đây, cũng không câu nệ là để viết, tôi nghỉ ngơi.Lần khác, chúng tôi lại vào nhà ông bà ngoại tôi ở Hà Đông.Tôi thường tự hỏi từng người quen tôi gặp sẽ phản ứng gì khi đọc những điều tôi viết.Ta đâu ham hố thắng thua.Đây là lần thứ hai tôi khóc trước mẹ.
