Đời sống họ không cần những sự kinh động.Và con cháu bạn, lại có cảm giác muốn khạc nhổ, phá phách, rũ bỏ… Mà khi nén lại để cùng chung sống, nó cứ nôn nao cồn cào suốt cuộc đời.Bác gái: Ừ, cậu thích thì bắt một con về nuôi.Bạn giật tung hết dây nhợ, mặc kệ máu tứa ra.Hoá ra bác bảo tôi nghiêm túc rồi, không phải theo dõi nữa.Chơi là làm một bài thơ hay để được chửi.Tôi gọi 2 miếng bánh ngọt và 1 chai sữa đậu nành.Vậy thì thuyết phục bác lần nữa nhé.Đi ra chợ Đồng Xuân chọn hàng, vất vả đèo về, rồi bán được lãi cũng thú vị lắm chứ.Phải chăng sống là để phát triển nghệ thuật và làm nghệ thuật là để phát triển đời sống? Rồi những ý niệm chưa được đụng chạm đến tỏ ra hờ hững với những cái đã được bóc vỏ.
