Mà không hay và cũng chẳng để giải trí thì viết làm gì.Ta có thể viết ngược lại, nghĩa là cứu sống con người ta.Một tấm gương mà khi soi vào người ta sẽ không ngừng hoài nghi chính mình.Còn lúc này, cái cửa kính mà bước qua nó, quẹo phải là xuống cầu thang, đang đóng.Nhưng trong đời sống thì tôi dễ phức tạp hoá vấn đề.Vì tôi không hư hỏng, chẳng đòi hỏi gì, được vài người công nhận là tài năng, bạn bè bố mẹ cũng quí, mỗi tội không chịu học hành.Có phải tôi nói đâu.Còn một ngày nữa mới tới hạn.Chỉ khổ chị sức yếu, suốt ngày ốm đau mà phải học tập liên miên.Ông chỉ việc viết xong câu chuyện và nghỉ hưu, hưởng lạc.
