Gọi cậu là cậu em vì cậu em ít tuổi hơn và gọi tôi bằng anh.Thế là bác xiêu lòng, bảo: Lần này bác cho về.Chúng tôi làm theo luật.Có lẽ với cái vỏ to hơn, anh ta không vứt.Không rõ là bực ai, cái gì nhưng quả bây giờ, khi xong một giai đoạn gột rửa nữa (hơi muộn?), chừng nào còn có ý định viết tiếp, tôi nôn nao muốn khạc nhổ một con người cũ to nhất trong vô số con người trong mình ra.Thế nên bao giờ cũng thường là người quen nhận ra bạn trước mỗi khi chợt lướt qua nhau.Tất cả trị giá một cuốn tiểu thuyết ông viết trong năm năm.Thế mà vẫn hồn nhiên phó mặc đời mình cho những âm mưu.Nhưng họ không nhận ra để vượt qua hoặc lờ đi.Cho đến chừng nào họ chưa hoang mang và nhận thấy đôi mắt tâm hồn mình lâu nay nhỏ hẹp.
