Hừ, chúng tôi ngồi cạnh nhau như hai khúc gỗ.Đi đâu cũng vất vả.Một bữa cơm tối, bố mẹ cãi nhau, bố đập tan mâm cơm.Nhưng anh vẫn muốn trả thù em.Dành thời gian cho nhiều việc chả ra việc gì, tôi vẫn là một thằng anh không xứng đáng (chừng nào nó chưa hiểu tôi) vì không quan tâm đủ đến nó.Vả lại, giấc ngủ của mọi người vốn đều đã chập chờn.Lúc đó, không giữ được những cơn đau tổng thể bung ra đòi chào ngày mới và lưu luyến ngày cũ.Nhưng với một điều kiện: Những người xử tôi sẽ phải chịu chung hình phạt ấy nếu mai đây, công chúng chứng minh họ đã xử sai và lạm quyền.Kẻo mọi người lại trách đi công tác mà không mang gì về.Bạn lại nhắm mắt làm tí ngủ nữa.
