Rồi một đêm sau, bỗng dưng tôi mở cuốn "Quẳng gánh lo đi và vui sống" mà người ta đã phát cho tôi trong khi theo lớp giảng của ông Carnegie về thuật nói trước công chúng.thành sinh, tiểu đường, diễn viên, (cây) đàn.Nhưng sau mỗi lần hành động như vậy, tôi thấy tởm cái thằng tôi.Nói cho đúng, đây là một bệnh viện chữa thần kinh.Chưa bao giờ tôi hoàn toàn thất bại như vậy.Vì sao vậy? Vì tôi hăng hái thích thú vô cùng.Có lẽ còn sống được một năm nữa sao không rán hưởng cho vui hết đời đi đã?" Tôi ưỡn ngực lên, mỉm cười rồi rán hành động như người khỏe mạnh."Phải khinh hẳn những chuyện lặt vặt, đừng để nó làm ta điên đảo.Thiệt nghĩ mà sợ! May một bộ áo để bận vài năm thì họ đắn đo lắm, lựa một nghề định đoạt hết cả tương lai, hạnh phúc và bình tĩnh trong tâm hồn thì họ lại chẳng hề suy nghĩ!".Mỗi sáng khi tỉnh dậy, tôi tự bắt tôi kiểm điểm lại mọi lý do để tôi phải sung sướng: Trong người không đau đớn; được nghe những điệu nhạc êm đẹp phát ra từ máy truyền thanh; có những bạn tốt.