Mấy ai thèm nhìn mặt nhau bao giờ.Đều có mục đích cả hoặc chả có mục đích gì.Tôi chẳng cần biết tương lai để làm gì.Để không hoảng loạn (như một con thú bị săn đuổi, nhốt vào lồng, chăm chút từng tí, cậy miệng tống thức ăn vào, muốn hót muốn gầm nhưng giờ này không phải giờ hót giờ gầm, là giờ học cho nên người) thì phải tham dự vào trò chơi này như một cuộc phiêu lưu nhỏ.Bạn xoay bên này thì ông anh nghiêng bên kia, như vô tình mà như giấu giếm.Hai là bạn viết cái chuyện này.Cái vực của sự hỗn độn.Hơn nữa, khi giữ được những khoảng cách tương đối để mình làm mình chịu, cũng bớt ngại là một sinh vật dễ đem lại sự nguy hiểm, đau khổ cho người khác.Mang đi cảm giác lạnh lẽo của những năm cuối cấp.Họ còn bất lực hơn nữa.