Văn chương biểu đạt hiện thực tốt quá chăng? Có thể.Nhưng cũng không nên dằn vặt và quá xấu hổ.Anh họ trong bữa cơm hôm qua nói với bác trai: Bao giờ cưới chị xong, con mua vé để hai cụ đi xem phim với nhau.Các chú các bác lái xe như bị nó bỏ bùa, không biết xấu hổ là gì, cứ nhấn lên nó làm một tràng dài quát nạt phố phường.Và ánh mắt họ chĩa vào ta lúc ta không để ý, để phân loại người.Tôi chìa tờ đơn trước mặt cô ta: Cô xem hộ em.Nó phiêu lưu trên khuôn mặt nàng và sẽ sàng dừng lại ngay trên bờ môi.Đó là, cháu chả bao giờ thấy mình thiệt thòi gì cả.Vào đây, trời trở nên dịu hẳn.Một hôm, mẹ và tôi đến thăm quan xưởng của chị.